Sáng sớm thức dậy, tôi cảm nhận được hương xuân đang đến gần. Xuân đến làm cho khí trời mát mẻ, nắng cũng bớt hanh hao, chói chang hơn hẳn. Những đóa hoa ngoài vườn như cũng muốn rướn mình đón xuân. Mới hôm qua thôi còn là một búp chồi non, hôm nay đã là những cánh hoa sặc sỡ đủ màu sắc. Nắng nhảy nhót xuyên qua từng cành cây, ngọn cỏ, chim se sẻ hót vang cùng với bản hòa tấu của gió và hoa lá,..tạo nên một bản giao hưởng tuyệt vời của thiên nhiên. Xuân đến thật rồi! Xuân bao giờ cũng mang đến cho con người ta một cảm giác thật dễ chịu. Cũng vì thế, có mấy ai lại không thích mùa xuân.
Khi còn bé đến tận mãi giờ, mỗi mùa xuân đến, mỗi lần đón tết là lòng tôi lại nôn nao khó tả. Cái cảm giác này có lẽ tôi sẽ mãi trân trọng và ước mong rằng mình sẽ chẳng bao giờ bị đánh mất. Tết bao giờ cũng để lại những dư âm và hương vị khó quên cho mỗi người. Với tôi, tết thích nhất là được nhận quà tết từ bố mẹ. Và, có một món quà mà tôi trân trọng nhất và nhớ mãi là món quà tết năm tôi mười hai tuổi.
Ngày ấy, gia đình tôi khó khăn lắm. Mẹ quanh năm buôn bán, thắt lưng buộc bụng vẫn không đủ nuôi bốn cái miệng đang tuổi ăn tuổi lớn, một người mẹ già đau ốm liên miên và một người chồng tật nguyền. Dù khó khăn là thế, mẹ vẫn nuôi bốn chị em tôi ăn học đàng hoàng, không để đứa nào phải thất học. Tuy nhiên, một mình mẹ gồng gánh cả từng ấy người thì chẳng thể nào kham nổi. Ba tôi sau một vụ tai nạn giao thông, đôi chân đã bị cưa lên đến đầu gối, còn cánh tay phải thì phải cưa lên gần tới nách. Sau hai năm trời vật lộn với cặp chân giả, vật lộn với từng cơn đau của thể xác và tinh thần, ba tôi lại tự đi được trên “đôi chân” của chính mình mà không cần bất cứ sự giúp đỡ của ai. Nhìn thấy vợ cực khổ như thế thì có người chồng nào cầm lòng cho được. Mặc sự ngăn cản của mẹ và bà nội, ba đã vay một số vốn và quyết định ra Hà Nội buôn hàng hóa vật dụng cùng với một người em kết nghĩa. Không ai có thể ngờ, một người chỉ còn lại duy nhất “một chi” như ba tôi lại làm ăn phát đạt và thành công ngoài sức mong đợi ở thị trường Hà Nội. Tôi vẫn nhớ mãi, tết đó ba đã mang vào cho bà và mẹ con chúng tôi biết bao nhiêu là đồ mới. Không phải nói cũng biết, bà và mẹ tôi đã xúc động đến nhường nào. Có lẽ cũng như tôi lúc đó, họ rất tự hào về người con và người chồng tật nguyền của mình. Ba đã chứng tỏ với bà lời nói của ba ngày trước:
– Mẹ à, con có thể “tàn” nhưng con không thể “phế”. Mẹ hãy để con đi.
Thế là từ đó, gia đình tôi thoát khỏi cảnh nghèo. Tết năm nào, ba cũng cho chúng tôi rất nhiều quần áo đẹp. Ba nói, chỉ cần chúng tôi học giỏi là gì ba cũng cho.
Tết năm đó, tôi và bé Út như thường lệ vẫn chờ ba về để được khoe với ba thành tích học sinh giỏi, để được ba cho quần áo đẹp mua từ Hà Nội vào rồi chạy tung tăng khắp xóm khoe với tụi bạn với ánh nhìn ghen tỵ của chúng. Nhưng, chờ mãi, chờ mãi đến ngày hai mươi chín vẫn chưa thấy ba. Mẹ thì bảo vẫn không liên lạc được với ba. Bà thì suốt ngày buồn bã, chống gậy đi tới đi lui với vẻ mặt lo lắng và đôi mắt ngân ngấn nước. Ngày ba mươi tết, nhà nào cũng chộn rộn lo cúng Giao thừa, nhà nào có người đi xa thì cũng đã sum họp đầy đủ. Chỉ riêng nhà tôi, ba vẫn chưa về. Tới lúc gần như tuyệt vọng thì điều kỳ diệu đã xảy ra. Ba về với duy nhất một chiếc ba lô xách trên cánh tay trái với gương mặt buồn bã. Hình ảnh ấy có lẽ cả cuộc đời này tôi sẽ không bao giờ quên được. Ba vào nhà, bà và mẹ khóc nức nỡ, còn chị em tôi thì mỗi đứa ngồi lặng lẽ ở một góc nhà. Thì ra, năm đó hàng Trung Quốc tràn sang với giá rẻ mạt, hàng hóa của ba chẳng ai thèm ngó đến, mang bán lỗ vẫn chẳng ai mua…Thế là sau vài chuyến hàng, ba mất trắng vốn. Mẹ và bà an ủi ba là “thua keo này ta bày keo khác”, ở nhà mẹ vẫn còn một số vốn dành dụm, khuyên ba đừng buồn nữa. Ba nhìn chúng tôi và bảo rằng:
– Ba có lỗi với mấy đứa nhiều lắm. Tết này ba chẳng mua được cho mấy đứa cái quà nào cả.
Lúc đó,bốn chị em chúng tôi đứa nào cũng khóc. Chị Hai đã thay chúng tôi nói với ba một câu mà tôi nhớ mãi:
– Ba là món quà lớn nhất và ý nghĩa nhất của chúng con rồi. Bà, mẹ và chúng con chỉ mong có ba cùng ăn tết thôi, những cái khác không quan trọng đâu ba à.
Thế là gia đình tôi đã có một cái tết thật là ý nghĩa – một cái tết không đầy đủ vật chất nhưng trọn vẹn tình thương yêu.
Một ngày nắng đẹp!